Tại đây, vốn nghi ngờ vợ ngoại tình từ trước, trong lúc nóng giận, ông Vân dùng khúc gỗ đánh vợ liên tiếp nhiều cái rồi siết cổ nạn nhân đến chết. Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy , chương 2175 của tác giả Dou Zi cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Chương 2175: Ba không thể để con đau lòng một chút được sao? [2] Sở Ninh Dực nhéo nhéo mũi cô Lá số tử vi ÂM NAM sinh năm QUÝ MÙI (DƯƠNG LIỄU MỘC) giờ DẬU ngày 10 tháng 10 Âm Lịch. Cung Mệnh an tại Dần có sao VŨ KHÚC, THIÊN TƯỚNG. Cung Thân an tại Thân có sao PHÁ QUÂN đơn thủ. Đau lòng khoảnh khắc người đàn ông mắc Covid-19 khóc xin gặp vợ lần cuối trước khi ra đi. Bởi. Shu - January 26, 2021. Share. Facebook. Twitter. Điều này không chỉ khiến người thân của họ đau lòng mà ngay cả người chứng kiến cũng không khỏi xót xa. Share. Facebook. Trước hết, quý vị nhất định phải biết chuẩn bị tu hành, chỉ như vậy mới có hy vọng khai ngộ được. Vì sao Đức Phật Thích Ca được thành Phật ở đời nầy? tức là tìm căn nguyên của sự khổ đau. Căn gốc của đau khổ là từ bên trong của cái thấy, cái suy nghĩ Tại Công an, Hằng khai, trong cuộc sống giữa Hằng và ông Triều thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Ngày xảy ra án mạng, Hằng đi chợ mua thực phẩm cho gia đình thì phát hiện mất 500 ngàn đồng. Nghi ngờ ông Triều lấy nên 2 vợ chồng xảy ra cự cãi đánh nhau dẫn đến sự việc Xoang Bách Phục - Hỗ trợ giảm dị ứng, bớt viêm xoang. XOANG BÁCH PHỤC với các thành phần thảo dược hỗ trợ tăng cường miễn dịch, hỗ trợ giảm nguy cơ dị ứng, hỗ trợ chống viêm, làm loãng và tăng bài xuất chất nhầy, hỗ trợ giảm đau cho khu vực xoang, đầu và mặt I8Nm. Tiền tiền tiền. . . . . .Một cơn mưa tiền rơi như trút nước xuống, không ngừng đập vào trên mặt, trên người cô!Cô giang hai cánh tay, ngẩng cổ lên thật cao, nhắm mắt lại hưởng thụ, mặc cho một bó tiền mười vạn đồng đập lên người mình như mưa, không hề cảm thấy đau chút nào, ngược lại cảm thấy toàn thân cực kỳ thoải mái!Có từng đó tiền cầm không hết, tiêu mãi không hết này, cuộc sống của Hiểu Vũ cô sẽ trở nên không giống vậy nữa!Về sau không cần lại phải phiền não vì tiền, ngược lại bắt đầu phải phiền não nên tiêu xài số tiền này như thế nào rồi, oa ha ha ha!Cô nên dùng khoản tiền xuất hiện ngoài ý muốn này làm cái gì thì tốt đây?Đầu tiên, trả hết các món nợ của gia đình, sau đó mua một căn nhà lớn có vườn hoa cho ông nội, ba cùng em trai yêu quý của cô Hiểu Khải ở thoải mái dễ chịu, còn phải mau cho bọn họ mỗi người một chiếc xe xịn cùng tài đó, cô phải lập tức sắp xếp cho ông nội đi bệnh viện tốt nhất của nước Mỹ tiến hành phẫu thuật cấy ghép lá gan, để ông nội không phải chịu khổ sở vì căn bệnh sơ gan nữa, còn Hiểu Khải, cũng không cần cực khổ vừa học vừa làm nữa rồi, cô muốn đưa Hiểu Khải đi du học ở nước ngoài, hoàn thành giấc mộng du học của thằng đó chờ sau khi ông nội giải phẫu thành công, Hiểu Khải cũng học thành về nước, cả nhà bọn họ bốn người sẽ làm một cuộc hành trình du lịch vòng quanh thế giới thật xa hoa!Cô muốn mua một chiếc máy bay, muốn bay đến nơi nào chơi thì bay đến nơi đó, thuận tiện mua nhà đất ở các nơi trên thế giới, đến lúc đó Paris, Newyork, Tokyo, cũng phải có biệt thư hoa lệ của Thành Hiểu Vũ cùng, khi cô nhận lời phỏng vấn của tờ Time Magazine thì cô nên mặc cái gì cho tốt đây?Có! Làn da trắng nõn trời sinh của cô sẽ dùng màu đen để tôn lên đi! Một chiếc sườn xám không tay cách tân màu đen, phía trên nạm đầy kim cương bằng thủ công, ưu nhã tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, đến lúc đó cô sẽ nghiêng đầu thật đẹp nói ——"Thân là nữ tỷ phú của Châu Á, đương nhiên tôi rất vui lòng tài trợ các em nhỏ hoàn cảnh khó khăn ở khắp nơi trên thế giới hoàn thành việc học của các em, những thứ này đối với tôi mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Cô hỏi tôi làm giàu như thế nào. . . . ."Lúc này, khóe miệng cô đương nhiên sẽ khẽ cong lên một đường cong, cười thần bí."Mặc dù mọi người đều nói, tiền sẽ không vô duyên vô cớ từ trên trời rớt xuống, nhưng mà tôi lại chỉ có thể nói cho mọi người, tiền, thật sẽ rơi từ trên trời xuống. . . . . ."Một hồi tiếng kèn long trời lở đất vang lên, điện thoại đặt trong túi chiếc váy rung động kèm theo tiếng chuông reo dánh thức Hiểu Vũ mở mắt, đầu còn gối lên cánh tay khoanh tròn ở trên bàn làm việc, tiếng chuông điện thoại vẫn còn vang giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây. . . . . . Sau khi hơi hơi trở lại bình thường, cô lục lọi từ trong túi váy ra chiếc điện thoại di động, bằng kinh nghiệm nhấn tắt chuông báo có trận mưa tiền, không có phỏng vấn, dĩ nhiên lúc này nụ cười thần bí cũng trở thành không còn chút ý nghĩa nào."Ai. . . . . . Thì ra là vừa mơ một giấc mơ đẹp. . . . . ." Cô thực sự thèm tiền đến điên rồi, mới có thể cả ngày lẫn đêm đều mơ giấc mơ có liên quan đến việc phát thở ngồi thẳng lên, một cái áo khoác bỗng trượt xuống từ trên vai người nhặt lên áo khoác, nhìn chung quanh sau hơi sững sờ."Đây không phải là áo khoác của Tổng giám đốc sao?"Áo khoác của Tổng giám đốc tại sao lại khoác trên vai cô? Chẳng lẽ. . . . . .Cô sợ hết hồn, lập tức quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài màn che bằng thủy trời! Dưới ngã sáu đường cái ngay dưới tòa nhà xe cộ như nước, đầu đường đèn lập lòe đổi màu, bây giờ là mấy giờ rồi?Vốn dĩ chuông báo thức này của cô đặt ra là để nhắc nhở cô thời gian xem bộ phim Hàn quốc được truyền bá là rất hấp dẫn vào tối nay, nói như vậy. . . . . .Cô cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là chín giờ!Hỏng bét, hỏng bét! Tổng giám đốc đã trở lại!Muốn chết! Anh ta trở về lúc nào chứ? Tại sao không đánh thức cô?Không gọi cái cô thư ký quèn là cô còn chưa tính, còn hảo tâm sợ cô cảm lạnh, phủ thêm áo khoác của anh ta lên giúp cô. . . . . . Chậm đã! Cô có chảy nước miếng hay không? Có nói mớ hay không?Nếu để cho anh ta nhìn thấy vẻ ngu ngốc chảy nước miếng của cô, cô sẽ chết mất!Nhưng, trễ như thế mới về công ty, nhìn dáng vẻ anh ta thì tối nay lại muốn ở lại khiêu đèn làm đêm rồi, pha cho anh ta một ly cà phê nguyên chất thơm ngát là chuyện duy nhất cô có thể làm cho anh ta lúc nhanh đi rót cho anh ta một ly cà phê!Hiểu Vũ lập tức chạy vội tới phòng hóa trang sửa sang lại dung mạo, lại vội vàng đến phòng giải khát pha một ly cà phê, cuối cùng dùng bình giữ nhiệt do Đức sản xuất mà cô phí tâm chọn lựa bao ly lớn như vậy, ước chừng là 500 ml rồi, có thể cùng anh ta làm việc thẳng đến nửa đêm cũng không có vấn đề gì."Cốc cốc."Gõ cửa phòng Tổng giám đốc, nhịp tim của cô bỗng nhiên tăng dù thầm mến anh đã hai năm, lại làm việc bên cạnh anh nửa năm, cô nhìn thấy anh vẫn sẽ đỏ mặt, nghĩ đến mọi thứ của anh trái tim vẫn cứ đập không bình phải nói thời kỳ tươi đẹp của tình yêu chỉ có ba tháng sao? Tại sao cô ước chừng đã thầm mến anh hai năm rưỡi rồi còn chưa từng có cảm giác quá hạn chứ?Thầm mến một người, lại có thể sớm chiều ở chung với anh ta lâu ngày, ai có thể may mắn giống như cô đây?Không nhất định ngày nào đó bỗng nhiên anh quay đầu, phát hiện người phụ nữ trong cuộc đời gần ngay trước mắt —— chính là cô. . . . . .Thật thất bại! Cô lại đang nằm mơ, người phụ nữ của Tổng giám đốc đâu có thể nào là cô được chứ?"Vào đi."Giọng nói trầm thấp, hùng hậu lại có chứa một chút từ tính, chủ nhân của giọng nói này chính là Tổng giám đốc công ty xây dựng Thiên Mạc, người đàn ông cô thầm mến - Diêm dù bình thường anh vừa mở miệng, sẽ có nhân viên chủ quản đáp lời luôn, nhưng cô cảm thấy giọng nói của anh rất hấp dẫn, hơn nữa cô rất thích nghe anh nói chuyện điện thoại với khách hàng ngoại quốc, tiếng Anh đúng chuẩn lưu loát, biểu đạt rõ ràng lập trường của anh, thật rất giống những siêu sao quốc tế Hollywood nhiên, điều này cũng có thể là do trong mắt người tình đều là Tây Thi, đối với cô mà nói, anh cái gì cũng tốt, là một người đàn ông hoàn mỹ thập toàn thập mỹ.... ....... .......Hiện tại cô sẽ tự tay bê cà phê cho cái người đàn ông hoàn mỹ kia uống, đây là chuyện hạnh phúc dường nào chứ. . . . . .Cô nín thở mở cửa đi vào phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Diêm Đằng vùi đầu ở trước bàn làm việc, tim của cô lại đập loạn nhịp .Nghe tiếng cô đi vào, đầu anh cũng không hề ngẩng lên, tay áo sơ mi trắng cuốn gọn lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay màu đồng mạnh khỏe, rõ ràng đang sửa đổi một phần bản vẽ kiến trúc phác người của anh cường tráng oai phong, khôi ngô cao lớn, khuôn mặt đẹp thường khiến trái tim cô nhảy loạn mỗi lần nghĩ tới."Đã dậy rồi?" Diêm Đằng vẫn cúi đầu, bút trên tay nhanh chóng sửa đổi ở vài Vũ đỏ mặt lên, che giấu hắng giọng."Thật xin lỗi, tôi ngủ thiếp đi, không biết anh trở lại, đây là cà phê nóng. . . . . . Còn có áo khoác của anh, thật rất cám ơn anh, Tổng giám đốc. . . . . ."Cô cung kính đặt cà phê ở một góc trên bàn làm việc của anh, cô gắng không đụng tới bản vẽ lớn trên bàn anh, lại đem chiếc áo khoác tây trang vắt trên tay cô treo lên giá áo."Nên nói xin lỗi là tôi mới đúng." Anh ngẩng đầu cười nhẹ với cô một cái."Nói với cô sáu giờ trở lại, kết quả kéo dài đến muộn như thế."Trong lúc vô tình tầm mắt của anh thấy được bình giữ nhiệt đăt ở trên bàn, lại tăng thêm một câu, "Cám ơn cà phê của cô."Nếu như anh nhớ không lầm, bình giữ nhiệt này là cô tự mua, hơn nữa không có báo công nhìn cô giống như cô gái nhà hàng xóm, đối mặt với anh, có lúc còn ngay cả nói cũng không được rõ ràng, vừa thiếu sự sắc bén của thư ký Hà, cũng không có lãnh nhược băng sương như thư ký Hà, nhưng có thể chống đỡ qua nửa năm ở dưới tay anh, điều này cũng khiến anh thấy thật bất tháng trước, thư ký Hà thật vất vả mang thai, nhưng bởi vì tử cung rất yếu, phải nằm ở bệnh viện dưỡng thai đến khi sinh sản, anh còn đang rất phiền não công việc của thư ký Hà phải gọi ai làm?Sau đó, thư ký Hà hết sức đề cử trợ lý của cô Thành Hiểu Vũ tới thay nhiệm vụ của ban đầu, anh không thấy được Thành Hiểu Vũ có thể đảm nhiệm công việc nhiều lộn xộn của thư ký, dù sao chênh lệch giữa thư ký và trợ lý văn thư vẫn còn một khoảng cách, cuối cùng ôm tâm tình ngựa chết chữa thành ngựa sống, tạm thời đồng ý thử một quả là giống như lời thư ký Hà, mặc dù Thành Hiểu Vũ làm việc không quá linh hoạt, nhưng đi theo bên người cô ấy hai năm rồi, nên biết đều biết, do cô ấy tạm thời thay thế chức vụ thư ký, tuyệt đối không thành vấn tuần lễ sau, anh phát hiện mình thích cùng làm việc với Thành Hiểu dù thư ký Hà rất chuyên nghiệp, nhưng bởi vì quá mức yêu cầu hoàn mỹ, khi xuất hiện những tình tiết không vừa ý ở hội nghị thường kỳ cô ấy sẽ thể hiện mặt tính cách dữ dằn, cũng gián tiếp ảnh hưởng đến tâm tình của Hiểu Vũ thì không có vấn đề trên mặt cảm xúc, cô có chút mơ hồ, nhưng có thể hoàn thành tuyệt đại đa số công việc mà anh giao phó đúng nữa, cô thấy tiền sáng mắt, ham tiền như mạng, điểm này làm cho anh cảm thấy rất thú vị, nhiều lần anh nghe thấy cô nói mớ nội dung đều có liên quan đến tiền, cũng làm cho anh không khỏi mỉm nhìn qua tư liệu của cô, có một người ba ba năm trước đây bị thương ở công trường, đến nay không thể nào làm việc được, còn có một người ông nội đã hơn 70 tuổi cần cô nuôi dưỡng, em trai là sinh viên đại học năm thứ 3, mặc dù đang học lớp vừa học vừa làm ban đêm, nhưng tiền lương vừa làm vừa học nuôi sống chính anh ta sợ rằng cũng không đủ, đừng nói chi đến chuyện chia sẻ gánh nặng gia thể suy ra, gánh nặng kinh tế của một nàh bốn người nhà họ Thành gia toàn bộ rơi trên người cô, cũng khó trách cô có thể tiết kiệm là tiết kiệm, cả ngày đều mơ giấc mơ phát tài đâu."Thư ký Thành ——" anh nhẹ nhàng bang quơ nói "Ở chỗ bàn trà có một hộp hỉ bánh, cô mang về ăn đi, tôi không thích ăn ngọt đồ.""Hỉ bánh?" Nghe được anh nói có bánh mừng, tinh thần của Hiểu Vũ đều tập trung vào thường anh đi tham gia tiệc mừng mang hỉ bánh về đều là hàng cao cấp, trước đó cô cũng từng được một hộp, sau khi mở ra liền cười toe toét, bởi vì là hỉ bánh cao cấp đến từ Nhật Bản, giá một hộp phải hơn hai ngàn đồng."Cám ơn Tổng giám đốc, vậy thì tôi cũng không khách khí!" Cô mặt mày hớn hở nói lời cảm ơn với Diêm nội lớn tuổi, thích ăn đồ ngọt, nhưng cô lại không có nhiều tiền để mua cho ông ăn vặt, hộp hỉ bánh này đủ cho ông nội hưởng thụ mấy ngày rồi."Tôi sắp xong rồi, cô đi thu dọn đồ đạc đi, chờ một chút tôi đưa cô về nhà." Diêm Đằng lơ đãng hấp của cô cứng lại, trong lòng thật kích động, mặt ngoài cố gắng làm ra vẻ trấn nói đưa cô về nhà. . . . . . Địa điểm của đợt du lịch hàng năm của công nhân viên tập đoàn Thiên Mạc năm nay là đảo Bali, có sự kiện cuốn tạp chí, Hiểu Vũ thật sâu cảm thấy nhất định cái này cũng là âm mưu của Diêm không làm sao lại có sự trùng hợp như vậy chứ? Cô mới đi làm được hai tuần lễ, công đoàn công ty lại đột nhiên tuyên bố cho nhân viên công ty đi du lịch, hơn nữa một tuần lễ sau sẽ lên nên —— cô quyết định không tham gia, không cho Diêm Đằng một cơ hội nào để thực hiện âm thực tế, quan trọng nhất là, đó là địa điểm năm đó bọn họ hưởng tuần trăng mật, cũng là nơi mà cô và anh có một đêm duy nhất, cũng có được Giai Giai, cô thật sự sợ hãi sẽ thấy cảnh thương tình. . . . . ."Giai Giai của chúng ta nhất định rất vui vẻ, muốn ngồi máy bay sao. . . . . ." Thành Dũng Kiện đang chơi đùa với Giai Giai, vừa vui vẻ Vũ đang đơm lại nút áo bị bung của Giai Giai, nghe được lời của cha, cô nhanh chóng ngước mắt lên, trừng mắt."Cha, cha nói vậy là có ý gì? Tại sao Giai Giai muốn ngồi máy bay?""Cái con bé này sao lại mau quên như vậy chứ? Mấy ngày nữa không phải sẽ đi đảo Bali chơi sao? Cha chưa từng ngồi máy bay, không biết đến lúc đó có sợ hay không. . . . . .""Cha!" Cô bỗng đứng phắt dậy, quần áo may vá rơi xuống đầy đất."Có phải cha lại có chuyện gì quên nói cho con biết không? Cha và Giai Giai muốn đi chơi ở đảo Bali, sao con lại không biết?""Con không biết?" Thành Dũng Kiện gãi gãi đầu."Tại sao có thể như vậy? Con rể nói nhân viên công ty đi du lịch, muốn chúng ta cùng đi, cha liền đem tất cả giấy tờ cần thiết của ba chúng ta cho thằng bé đi làm hộ chiếu rồi.""Trời ơi, cha!" Cô sắp điên mất rồi."Con không muốn đi, cũng không đăng ký, đó là nơi con và Diêm Đằng hưởng tuần trăng mật, con không muốn đi!""Vậy làm sao bây giờ?" Thành Dũng Kiện lại gãi đầu một cái."Cha đã khoe khoang với tất cả hàng xóm sẽ xuất ngoại chơi, Giai Giai cũng rất hưng phấn muốn ngồi máy bay, con. . . . . . Con hãy đi đi."Hiểu Vũ nhìn chằm chằm cha mình, mãnh liệt hoài nghi ông thông đồng với Diêm Đằng, muốn ép cô cùng đã đến nước này, cô không đi được không?Cha là cha của cô, con gái cũng là con gái của cô, nếu như cô kiên trì không đi, bọn họ cũng không được đi, nhất định sẽ rất thất vậy mấy ngày sau, cô nghiêm mặt lên cùng, cô vẫn đến đảo Bali một lần nữa, nơi khiến cho lòng cô ngập tràn cảm xúc, thật ra không có gì khác so với bốn năm trước, tuy đông du khách, không khí vẫn là nhàn nhã như Dũng Kiện cùng Giai Giai ngồi một hàng ghế, hai ông cháu đều rất hưng phấn, Giai Giai lần đầu tiên ngồi xe du lịch lớn, con bé ríu rít nói chuyện không Vũ một mình một người ngồi, trên cổ đeo vòng hoa do dân bản xứ tặng, tầm mắt mới thu hồi khỏi ngoài cửa sổ, thình lình thấy chỗ trống bên cạnh nhiều thêm một Vũ nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, có chút kinh phải anh vừa lên một chiếc xe khác sao? Thế nào lại xuất hiện trên xe này rồi ?Tối hôm qua cô mất ngủ, hiện tại thì lại giống như có chút hoảng thần, phản ứng của cô ngơ ngác."Nơi này không hề thay đổi chút nào, đúng không?" Miệng Diêm Đằng mang theo ý cười nhẹ nhàng, nắm tay của cô, nhìn cô sâu sắc."Ở nơi này, em giao bản thân cho anh, cũng là ở nơi này, chúng ta có Giai Giai bảo bối của tuần trăng mật."Hiểu Vũ xấu hổ muốn chết, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng lên, bên tai cũng nóng."Anh anh anh...lúc này anh nói những điều này làm gì? Bây giờ vẫn còn là ban ngày. . . . . ."Đáng chết! Có sơ hở trong lời nói, lời của cô co sơ hở rồi!Quả nhiên, Diêm Đằng cười."Vậy buổi tối anh lại nói."Anh cầm tay cô lên, đưa lên bên môi hôn lúc nhất thời, Hiểu Vũ sững sờ không tỉnh táo lại mới biết, tâm tình của cô có lẽ cả đời đều bị người đàn ông này thao túng rồi. . . . . .Âm mưu, quả nhiên là âm thứ nhất ngủ lại khách sạn chính là Villa cao cấp mà bọn họ ở vào tuần trăng mật, Diêm Đằng cố ý muốn gợi lại ký ức của cô, làm sao cô có thể chống đỡ được chứ?Tâm trạng sau một trận rối loạn, ở đại sảnh cô lấy được thẻ ra vào, quay đầu lại nhưng không thấy bóng dáng của cha cùng Giai Giai, cũng không nhìn thấy Diêm Đằng, bọn họ đều đi đâu rồi?"Hiểu Vũ, em đang tìm cha em và con gái sao?" Thư ký Hà kéo vali đi tới."Bọn họ cùng các gia đình mang theo em nhỏ đi chơi ở Thế giới nhi đồng rồi, nghe nói buổi tối có cả tiệc nữa, còn có tiết mục kể chuyện xưa và chương trình thám hiểm nữa, lát nữa chị cũng muốn dẫn con trai chị đi, có thể rất khuya mọi người mới về phòng, tự em hãy lên phòng trước đi!"Hiểu Vũ thầm rên một tiếng trong lòng, lời nói của thư ký Hà lại càng khiến lòng cô bất đã không còn ngốc nghếch ngây thơ nữa rồi, ly khai cha cô và Giai Giai, Diêm Đằng muốn làm gì đây?Nghĩ đến ý đồ của anh, cơ thể của cô không khỏi sinh ra một trận khô vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi anh tiến vào, còn nhớ rõ sự co rút lúc lên đỉnh, cái cảm giác khoái hoạt đó không gì có thể thay thế được, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ tìm một người đàn ông anh ra, cô hoàn toàn không thể chấp nhận sự đụng chạm của một người đàn ông nào khác, thân mật với người khác như vậy, cô không thể tượng tượng được, và cô cũng không năm nay, cô để tâm nuôi nấng con gái, dùng sự bận rộn để quên đi nhu cầu sinh lý của ra thì cũng đều rất tốt, dục vọng giấu ở sâu trong thân thể rất an phận, cũng không có tác quái, cũng không phát ra tần số thúc giục cô đi tìm người đàn ông khác cái gì, cho nên làm sao mà vừa tới nơi này cô đã khởi sướng bệnh háo sắc lên rồi?Loại bỏ suy nghĩ, ngồi lên xe do nhân viên phục vụ điều khiển, càng đến gần gian phòng, tim cô càng đập nhanh dựa núi nhìn ra biển, chính là Vil¬la Hoa Lan cao cấp mà trước kia đã toán tiền boa, phục vụ sau khi giỡ hành lý xuống liền đi, bốn phía yên lặng, chỉ có tiếng sóng biển dâng có bốn cột lụa trắng rủ xuống rất lãng mạn, Hiểu Vũ khẽ vuốt ve chiếc giường mềm mại, trong mũi ngửi được mùi thơm cháo trứng, cô hít một hơi thật sâu, nghĩ đến tình cảnh khi đó cô phá đám ngã bệnh, Diêm Đằng hết lòng chăm sóc ơi, tại sao mọi chuyện lại như hiển hiện rõ mồn một trước mắt như vậy?Vì tránh cho càng nghĩ càng sâu, cô vội vàng mở hành lý ra, lấy quần áo đi khi tắm nhẹ nhàng sảng khoái hơn, cô ngồi ở trước bàn trang điểm sấy tóc, thổi khô một nửa thì mệt mỏi không sấy nữa, dù sao trời nóng nực, sẽ rất nhanh vừa đứng lên, thì cảm thấy có người nhiên không phải cha cô và Giai Giai rồi, bình thường Giai Giai còn chưa vào, thì âm thanh đã tới rồi, hơn nữa nơi này chỉ có một cái giường, rõ ràng bọn họ ở trong một villa khác của khu du lịch nên . . . . . Nhịp tim của cô, hô hấp dần dần dồn dập, nín thở mà Đằng đi tới, hơn nữa bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cặp mắt tràn đầy kích tình, giống như một chú Hắc Báo trước khi săn mồi, nói rõ nó sẽ không đợi thêm nữa, giờ phút này anh sẽ ăn thấy thật sự là anh, trong lòng Hiểu Vũ không hiểu được cuồng loạn, cô không tự chủ đưa lưỡi ra làm ẩm ướt đôi môi khô nóng của trong gương cô thấy được Diêm Đằng đi tới phía sau cô, anh không nói gì, trực tiếp ôm cô từ phía sau, bàn tay to của anh vòng qua eo cô, để cho cơ thể của cô dính sát vào nhận được cơ thể bền chắc mạnh mẽ lại cứng rắn của anh, cô rùng mình một chết! Cô đang đợi anh, cả ngày, cô đều đang đợi giờ phút này. . . . . .Ngón cái của anh quét qua nụ hoa đã đứng thẳng dưới lớp áo choàng tắm của cô, đôi mắt cô mờ mịt thở hổn hển, anh khẽ liếm vành tai cùng cổ của cô, cô không tự chủ được phát ra một tiếng thở gấp, lại ngửa đầu thuận theo kéo dây áo choàng tắm của cô xuống, áo choàng tắm của cô rơi trên mặt đất, anh ôm cô, đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, khăn tắm bên hông anh cũng theo đó rơi đêm lại tới, trong Villa không mở đèn, bên ngoài cay cối tản ra mùi hoa nồng đậm, giống như thuốc trợ tình, trong không khí chỉ có tiếng gió cùng tiếng sóng biển, còn có tiếng thở dốc kích tình của bọn Đằng trằn trọc bú, hôn khắp toàn thân cô, ánh mắt đen của anh âm u, giọng nói khàn khàn lặp đi lặp lại anh yêu Vũ nhìn vết sẹo lưu lại vì phẫu thuật trước ngực anh, so với cô tưởng tượng còn dài hơn, không khó tưởng tượng lúc đó thương thế của anh nặng thế như một đao kia đâm vào trái tim, cõi đời này cũng không còn Diêm Đằng nữa. . . . . .Trong lòng cô níu chặt lại, chủ động ôm lấy thấy cô chủ động, lòng Diêm Đằng khẽ run lên, anh ôm lại cô, cuồng dã hôn môi độ cơ thể của anh cuốn bay thần trí của cô, vật đàn ông cứng rắn nóng bỏng chìm sâu vào nơi mềm mại của cô, Hiểu Vũ không cách nào tự quyết cả người run tay của cô trượt vào trong làn tóc sau cổ anh, như một cô xử nữ già đã đói khát rất lâu, chỉ mong giờ khắc này vĩnh viễn sẽ không dừng nhận đi, cô thật sự rất yêu anh. . . . . .Hiểu Vũ không hề nghĩ tới, kiểu phụ nữ đàng hoàng, tiểu thư con gái giống như cô lại nở hoa hai kia ở trên báo thấy người nào đó nở hoa hai lần, cô đều sẽ không tự giác phun thanh lão bất tử, hiện tại cô cũng gia nhập hàng ngũ động tình lần thứ qua, kết hôn lần thứ hai vẫn gả cho cùng một người đàn ông mà thôi, này giống như hơi tốn chút, nể tình anh là ba của đưa bé, cô sẽ gắng gượng tiếp nhận anh một lần nữa xem cưới của cô và Diêm Đằng 10 ngày sau sẽ cử hành, không vội vàng giống như lần kết hôn khế ước trước, lần này anh còn tỉ mỉ thiết kế màn cầu hôn trên du thuyền, dưới bầu trời đầy sao, anh cầm chiếc nhẫn kim cương cùng một bó hoa hồng 100 đóa, quỳ một chân xuống, cầu hôn cô."Không có cảnh chim bồ câu sao?" Gương mặt cô tỏ vẻ không hài lòng lắm."Cái gì?"Nghĩ đến vẻ mặt Diêm Đằng lúc đó, cô liền không nhịn được mà buột miệng nhiên, bọn họ lại chụp ảnh cưới một lần nữa, cô rất vui vẻ mình mặc áo cưới vào còn xinh đẹp hơn so với 4 năm trước, bởi vì bộ ngực của cô đầy đặn hơn, eo cũng mảnh khảnh trả cho người nhà của người bị Hiểu Khải làm bị thương một số tiền lớn, còn sắp xếp cho đối phương ra nước ngoài chữa trị, lại thuê luật sư xin tòa xử lại, hy vọng có thể bằng lời khai tốt của đối phương mà giảm bớt thời hạn thi hành án cho Hiểu còn nói, sau khi cưới muốn cùng sống với cha cô với những ý tốt của anh, cô đều vu8 vẻ tiếp nhận hết biết trong lòng anh cảm thấy có lỗi với cô, anh muốn đền bù mới cảm thấy tốt hơn một chút, cho nên cô cũng rất rộng rãi mà cho anh cơ nay cô xin nghỉ nửa ngày, mua hoa tươi và trái cây, cũng cha mang theo Giai Giai cùng đi thaem ông nội và mẹ, nói cho 2 người biết tin vui là cô sắp cưới, để bọn họ trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui mừng cho đưa cha cô và Giai Giai về nhà, cũng đã gần trưa rồi, cô nhanh nhẹn làm bữa trưa cho 2 ông cháu, sau đó còn cố ý làm ơm hộp cho Diêm Đằng ăn ở ngoài thực sự quá nhiều dầu mỡ, vẫn là tự mình làm cơm tương đối sạch sẽ, sau này sức khỏe của anh liền giao cho người vợ hiền là cô chăm sóc mỏi vội vàng trở lạ công ty, đang là thồ gian nghỉ trưa, đa số mọi người đều ra ngoài ăn trưa rồi, cô để túi xách xuống liền trực tiếp đẩy cửa phòng tổng giám không có ai, cô luôn công tu bất phân, còn bí mật đem chồng mình ra làm tư liệu, có ai làm được điều này chứ, như vậy thật kỳ quái đi?"Hello! Tổng giám đốc Diêm, anh vẫn chưa ăn trưa chứ?" Cô vui vẻ một màn trước mắt, lại khiến cô ngây phòng làm việc yên tĩnh, người đàn ông sắp kết hôn với cô đang ôm một người phụ nữ yểu điệu, lời nói của cô đã kinh động đến bọn họ.

đau lòng vợ trước